You are not connected. Please login or register

Một ngày bình yên ở cô nhi viện

2 posters

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Admin

Admin


Sáng thứ 7. Đang miên man nghĩ ngợi lung tung thì điện thoại reo lên, đầu dây bên kia, giọng chị Hoa như thúc giục:

-Em ah! sắp đến chưa? tụi nhỏ đang đợi.

-Dạ!

Cúp điện thoại, nó như bừng tỉnh, chuẩn bị vội vàng mọi thứ, lên xe phóng như bay. Điểm đến của nó hôm nay không phải spa, cafe, hay shoping mà đó là một nơi tuy gần mà rất xa vì vốn dĩ nó chẳng bao giờ gặp người quen ở đó, và nơi ấy gắn bó với nó gần 8 năm nay nhưng chưa bao giờ nó cho gia đình, ban bè biết.

Mỗi lần muốn đến đó, nó như thể một tội đồ, nó nghĩ ra đủ lý do để nói dối: họp lớp, hội nghị, hội thảo, thậm chí là bị ốm, phải lên TP HCM khám mà chưa bao giờ nó đem về một quyển sổ khám bệnh nào.

Và nó chỉ thổ lộ chuyện nó hay đến cô nhi viện với một người - một người đủ để nó tin tưởng, một người đủ để nó thấy bình yên, một người mà nó có được cảm giác thật với lòng mình khi bên cạnh.

Nó chụp rất nhiều hình với lũ trẻ, nó thích up hình, thích blog, nhưng chưa bao giờ nó dám khoe những tấm hình ấy với mọi người và cũng chưa bao giờ nó nói thật tên mình khi đến cô nhi viện. Nó sợ người ta nhìn bằng ánh mắt không bình thường, nhưng nó vẫn đều đặn đến nơi ấy hàng tháng vì đơn giản một điều, ở đó nó cảm nhận được sự bình yên, để biết nó còn hạnh phúc hơn bao nhiêu mảnh đời, để cho đi một chút yêu thương mong manh với những đứa trẻ ngây thơ, thiếu thốn tình cảm ở cô nhi viện.

Vừa vào đến cổng, một đám trẻ con túa ra như mưa, chúng xúm xít nhận những viên kẹo từ tay nó với ánh mắt hạnh phúc. Đối với lũ trẻ ở cô nhi viện này, đó là thứ quà xa xỉ hiếm khi chúng có được. Phát nốt viên kẹo cuối cùng cũng là lúc bé Na, cô bé lớn nhất trong nhà 4, được lũ trẻ gọi là chị hai đưa ra một túi thun cột tóc, giọng con bé trong trẻo: Cô thắt bím cho tụi con nhé? Trời ơi! một lúc gần mười mấy cái đầu xếp hàng chờ nó.

Đang say sưa vừa thắt bím vừa kể chuyện cho tụi nhỏ, nó ngước mắt nhìn qua phía bên trái, cách đấy chừng mấy chục mét, có một căn phòng tuy gần mà xa. Nó nhớ lại lần ấy, cách đây 5 năm có lẻ, cũng vào cái ngày cuối tuần, ở góc phòng ấy, có một đứa trẻ tầm hai tuổi, gầy gò, ốm yếu, tay chân lở loét, cố víu vào các song gỗ của cái cũi để đứng dậy, dang rộng hai tay, ánh mắt ngây thơ vướn lại gần nó, rất gần, nó định ẵm đứa nhỏ vào lòng nhưng nhìn vào tấm bảng “Khu vực dành cho trẻ nhiễm HIV". Nó rùng mình quay nhanh đi trong lo sợ, mặc cho đứa trẻ khóc ngất đi, vài tháng sau đứa trẻ mất, nó ám ảnh mãi về cái hành động nông nổi, độc ác đó của nó. Mỗi lần đến lại đây, nhìn vào căn phòng ấy, nó thấy ghét chính mình...

Sau bữa trưa đạm bạc, nó hát ru tụi nhỏ ngủ, mười tám đứa chưa tròn năm tuổi ôm nhau ngủ ngoan hiền như những thiên thần. Chẳng bù cho hai đứa nhỏ ở nhà, ru mãi ru mãi mà có khi nào chịu ngủ ngoan hiền đến thế.

Văng vẳng giọng hát của Quang Ngọc: "Ta chờ nhau bao mùa rồi em hỡi?.....Anh và em còn chờ đến bao giờ?”. Chị Hoa vỗ nhẹ vai nó: "Bài hát em thích đó, tui nhỏ ngủ hết rồi, chị mở cho em nghe, nếu muốn khóc, em cứ khóc, để rồi khi ra khỏi đây, khi quay về với cuộc sống thường nhật, em lại vẫn phải tiếp tục chịu đựng, tiếp tục cuộc sống vốn dĩ không yên bình”.

Nó òa khóc như một đứa trẻ, tại sao vậy? Cuộc sống của nó vốn dĩ đã bình yên, nó đã quên đi bản thân mình, quên đi những cảm giác tưởng chừng bình thường nhất với ước muốn được bình yên. Nhưng! Bỗng nhiên có một người xuất hiện, làm xáo trộn cuộc sống của nó. Làm trỗi dậy cái xúc cảm mãnh liệt của một tình yêu đầu tiên, nó muốn quên, lại càng nhớ, nó muốn ghét lại càng yêu. Nó không nói ra nhưng nó nhớ cồn cào, nó ghét bản thân mình đã không vượt qua những xúc cảm tầm thường ấy. Và nó thấy hối hận vì những quyết định của mình, nó ước thời gian có thể quay trở lại, nó ước có thể gặp người ấy sớm hơn, và…nó thiếp đi lúc nào không biết.

Chuông điện thoại báo thức 15h, trời, nó giật mình tỉnh giấc. Chiều nay, nó hẹn đến thăm một chị bạn thân cùng cơ quan, thế là, nó lại lỗi hẹn nữa rồi.

Trời lất phất mưa, nó hôn vội lũ trẻ, quay mặt đi không dám nhìn, vì nhớ, vì thương, vì không biết bao lâu nữa thì quay lại với lũ trẻ để nấu cho chúng món chè bánh lọt mà chúng thích.

Tấm bảng “ Cô nhi viện Thiên Bình" nhòe đi trong mắt nó, không biết tại trời mưa hay là…. Nhưng nó cảm giác sống mũi cay cay!!!

Nó lẩm bẩm hai câu thơ:

Mỗi ngày ta chọn một niềm vui
Chọn mãi không ra nên ta lại buồn...

Nó phì cười như trút nhẹ nỗi buồn, hít một hơi thật sâu, cảm giác của nó bình yên quá. Ngày mai, tất cả vẫn tiếp tục, nó và người ấy phải xa nhau thôi. Hãy để cuộc sống trở nên nhẹ nhàng hơn, nó tự nhủ với lòng để cảm thấy bình yên.
(Sưu tầm)

https://vtt-ctump.forumvi.com

khunglongbaochua

avatar


bình yên ơi!!! đi chậm thôi nhe!!! chờ ta theo với!!!

Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết